Bài thơ hay, đúng thật như cuộc đời vậy.
Tốt, xấu ...đủ mọi điều rồi cũng ra đi hết thảy như
nhau. (Sưu tầm)
Tomorrow I'm going
Mai tôi
đi
Mai tôi đi...chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Trên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt gi ành
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Trên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt gi ành
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...
Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch...lên bờ, thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm thoải mái, cứ vui tươi
Kẻ đi trước, người sau rồi
sẽ gặp...Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch...lên bờ, thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm thoải mái, cứ vui tươi
NQH 07/31/2013.
Rất hay! Mình cũng nghĩ:
Trả lờiXóa"Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm thoải mái, cứ vui tươi
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp..."
Mình cũng có suy nghĩ như Mai. Nên đọc bài này và lưu lại cho con cháu sử lý lúc cần thiết.
XóaMuốn biết thêm về Tác Giả bài thơ "Mai Tôi Đi" ,xin vào Web Cat Bui Caroline Thanh Hương catbuicarolineth@blogspot.com hoặc chép câu "Mai tôi đi chẳng có gì quan trọng" rồi bỏ vào Search box của Google hay Yahoo sẽ thấy.
XóaHai cụ tâm đầu ý hợp, cho tôi theo với.
Trả lờiXóaCụ yên tâm đi, tôi đi đâu là phải có cụ làm bạn đồng hành mà.
XóaCoi như ta đã hẹn nhau
Trả lờiXóaCÁC bạn nhớ nhé , theo sau tôi nè,
NHƯNG MÀ TÔI VẪN CÒN E
Chồng của các bạn vác que đánh đòn.
Coi như ta đã hẹn nhau
XóaKhông ai đi trước, cùng nhau một lần
Hẹn cùng bạn hữu xa gần
Lập làng Âm Phủ giữ thân ngàn đời.
"NHƯNG MÀ TÔI VẪN CON E"
XóaNhưng mà tôi vẫn còn E,
E tôi còn trẻ, tôi đi chưa đành.
Cụ nào đi trước - cứ đi
Tôi đây xin đợi đi sau cùng nàng.
Mình cũng muốn nghĩ như tác giả của bài này. Nhưng không biết khi lâm chung rồi có nghĩ được thế này không để mà ra đi cho thanh thản, sớm được gặp lại người thân ở dưới đó. Có người nói đến lúc đó thì ai cũng sợ chết và muốn sống lắm.
Trả lờiXóaChúng mình hãy cố gắng học cách ra đi của tác giả, tuy nhiên người chăm sóc người bệnh lúc lâm chung lại là yếu tố quan trọng-không khóc lóc, không níu kéo, không vật vã..., chỉ niệm phật, đấy là lời khuyên của các bậc tu hành chính quả.
XóaMai tôi đi...chẳng có gì quan trọng,
Trả lờiXóaLẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Chỉ mong rằng đi nhanh không trì hoãn,
Một vài ngày là đã đủ lắm rồi,
Được ra đi, nhẹ bẫng, thảnh thơi,
Là ước nguyện sau một đời bươn chải.
Sinh ra ta khóc chào đời
XóaRa đi ta lại thảnh thơi mỉm cười
Đó là mơ ước khôn nguôi
Có tôi, có bạn, nhiều người bạn thân.
Bố nào cũng lên gân viết vài câu có vẻ chấp nhận triết lý cuộc đời, sẵn sàng bước qua CỬA TỬ nhẹ tâng, nhưng trong thực tế các bố xanh mặt khi bác sĩ thông báo "sức khỏe có vấn đề", hoặc ông thầy bói nào phán: "-năm nay gia đình sẽ gặp xui, tai nạn hoặc bệnh không qua khỏi".
Trả lờiXóaCứ thử mà xem !
Vì thế mới phải cố mà học, mà gồng, còn làm được đến đâu thì hay đến đấy. Bây giờ là người ngoài cuộc, ai cũng nói được, còn khi đứng trước cửa tử lại tha thiết muốn sống.
XóaNếu được : sống khỏe, chết nhanh thì chẳng ai phải suy nghĩ và không sợ chết.
Mình cũng từng không hề " Xanh "mắt khi bị nghe " tuyên an tử hình",nghĩ rắng chắc "giơ khắc đã điểm " .Tự mãn nguyện với những gì mình đã được cuộc sống ban tặng nên thanh thản châp nhận.Đó là những ý nghĩ rất thật,khi các bạn K3 đến mình nói thế Thanh Hà về kể với các em bạn ấy , chúng nó cười mãi (bọn chúng vốn rất quý mình )
Trả lờiXóaBây giờ được trời đất cho " ở lại " mình càng yêu quý cuộc sông hơn !
Chính Huyền là người trong cuộc đã chứng minh điều cụ N.Lệ nhận xét chưa phải là đúng 100%. Ai cũng muốn sống lâu bên người thân, nhưng một khi không thể được thì hãy chấp nhận sự thật để sống thanh thản cho bản thân và cho những người thân bớt đi sự lo lắng. Chính cái sự chấp nhận thật lòng của Huyền đã thấu tới cõi Trời, cõi Phật nên đấng bề trên đã trã lại sự sống cho Huyền. Chúc Huyền luôn bình an và tận hưởng hạnh phúc mình đang có.
XóaMình cũng thích bài thơ này,cám ơn bạn Phương đã đăng lên...
Trả lờiXóa