CHÍNH LÚC CHO ĐI LÀ LÚC ĐƯỢC NHẬN LÃNH
Một cậu bé xuất hiện
trước cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng: “Giá mỗi con chó là bao nhiêu
vậy bác?”
Người chủ cửa hàng trả
lời: “Khoảng từ 30 tới 50 đô la một con!”
Cậu bé rụt rè nói:
“Cháu có thể xem chúng được không ạ?”
Người chủ cửa hàng mỉm
cười rồi huýt sáo ra hiệu. Từ trong chiếc cũi, năm chú chó con bé xíu như năm
cuộn len chạy ra, duy có một chú bị tụt lại sau khá xa. Ngay lập tức, cậu bé
chú ý tới chú chó chậm chạp, hơi khập khiễng đó. Cậu liền hỏi: “Con chó này bị
sao vậy bác?”
Ông chủ giải thích
rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ bị khập khiễng suốt đời. Nghe thế, cậu bé
tỏ ra xúc động: “Đó chính là con chó cháu muốn mua”.
Chủ cửa hàng nói: “Nếu
cháu thực sự thích con chó đó, ta sẽ tặng cho cháu. Nhưng ta biết cháu sẽ không
muốn mua nó đâu”.
Gương mặt cậu bé
thoáng buồn, cậu nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng và nói: “Cháu không muốn
bác tặng nó cho cháu đâu. Con chó đó cũng có giá trị như những con chó khác mà.
Cháu sẽ trả bác đúng giá. Thực ra, ngay bây giờ cháu chỉ có thể trả bác 2 đô la
37 xu thôi. Sau đó, mỗi tháng cháu sẽ trả dần 50 xu được không ạ?”
“Bác bảo thật nhé,
cháu không nên mua con chó đó”, người chủ cửa hàng khuyên. “Nó không bao giờ có
thể chạy nhảy và chơi đùa như những con chó khác được đâu.”
Ông vừa dứt lời, cậu
bé liền cúi xuống vén ống quần lên, để lộ ra cái chân trái tật nguyền, cong vẹo
được đỡ bằng một thanh kim loại. Cậu ngước nhìn ông chủ cửa hàng và khẽ bảo:
“Chính cháu cũng chẳng chạy nhảy được mà, và chú chó con này sẽ cần một ai đó
hiểu và chơi với nó.”
Việc cậu bé chọn mua
một chú cún bị tật khiến bố mẹ cậu vừa ngạc nhiên, vừa xót xa vì thương cảm.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa, đó là từ ngày có người bạn mới, cậu bé
như trở thành một con người khác, lúc nào cũng tươi vui, tràn đầy hy vọng.
Ngay từ ngày đầu tiên
đón chú cún về nhà, cậu bé đã cùng mẹ đến gặp bác sĩ thú y để tìm ra cách chữa
trị tốt nhất cho cún con. Bác sĩ khuyên rằng, nếu cậu bé chịu khó xoa bóp, kéo
căng chân cún đều đặn mỗi sáng và dắt chú đi dạo ít nhất một dặm mỗi ngày thì
các cơ xung quanh chiếc hông bị vẹo của cún con sẽ dần trở nên mạnh khỏe. Cơ
may trở lại bình thường của cún con là hoàn toàn có thể và tùy thuộc rất nhiều
ở cậu bé.
Mặc dù chú cún cứ rên
rỉ khó chịu mỗi lần cậu bé xoa bóp chân cho chú, và dù cậu luôn cảm thấy chân
trái đau nhức mỗi khi dẫn cún đi dạo, nhưng trong suốt hai tháng trời, cả hai
đã nghiêm túc tập luyện theo chế độ phục hồi dành riêng cho họ. Vào tháng thứ
ba, cả hai đã có thể đi được ba dặm mỗi sáng trước khi cậu bé đến trường mà
không hề cảm thấy đau chân tí nào.
Vào một sáng thứ bảy,
khi cả hai đang trên đường trở về sau buổi tập như thường lệ, thì bất thình
lình, một chú mèo nhảy ra khỏi bụi cây bên đường khiến cún con hết sức hoảng
hốt. Chú nhảy chồm lên, giật tung dây xích ra khỏi cổ rồi phóng như tên bắn ra
giữa dòng xe cộ. Cún con va phải một chiếc ô tô, bị hất tung lên vệ đường. May mắn
thay, chú chó vẫn còn thoi thóp thở. Ghì chặt người bạn nhỏ yêu thương vào
lòng, cậu bé đi nhanh về nhà, không để ý thấy khung thép bên chân trái của mình
đã boong ra tự lúc nào.
Mẹ cậu tất tả đưa chú
chó đến viện thú y. Trong khi cậu bé đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, mẹ cậu ôm
cậu vào lòng, nghẹn ngào nói trong nước mắt:
- Con không để ý thấy
điều gì ư? Con đã có thể đi lại bình thường được rồi đấy!
- Sao lại như vậy được
hả mẹ? - Cậu bé ngạc nhiên.
- Con trai của mẹ, con
bị viêm tủy xương - Người mẹ giải thích. - Căn bệnh này khiến chân con ngày
càng yếu, nhưng nó không thực sự là một căn bệnh nan y nếu con quyết tâm vượt
qua nỗi đau đớn và tích cực tập luyện hàng ngày. Con biết điều ấy, nhưng con lại
không tin vào chính mình. Con luôn chống cự không để bố mẹ giúp con điều trị,
cả bố và mẹ cũng thực sự không biết mình nên làm gì nữa. Nhưng chú cún con đã
làm thay đổi mọi thứ. Kỳ diệu thay, khi con giúp chú chó, con cũng đang tự giúp
chính mình để trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Ngay lúc đó, cánh cửa
phòng mổ hé mở. Bác sĩ thú y bước ra tươi cười thông báo:
- Cháu có thể yên tâm,
chú chó của cháu sẽ sớm khỏe lại thôi!
Chuyện xảy ra ngày hôm đó đã để lại trong cậu
bé một bài học sâu sắc, đó là khi cho đi cũng chính là lúc chúng ta nhận được;
lúc quên mình là lúc chúng ta tạo nên những điều kỳ diệu của cuộc sống.
Thăm fainaphuong đọc câu thú vị
Trả lờiXóa"...khi cho đi cũng chính là lúc chúng ta nhận được; lúc quên mình là lúc chúng ta tạo nên những điều kỳ diệu của cuộc sống." Đồng cảm nhé.Chúc CT vui.Mến
Cám ơn bạn Thiên Minh đã chia sẻ. Chúc ngày nghỉ cuối tuần mọi sự an lành.
XóaCâu chuyện thật là ý nghĩa...cho đi là lúc nhận được!
Trả lờiXóaCâu chuyện ngắn mà ý nghĩa phải không ST?. Chịu khó tập luyện để giữ gìn sức khỏe cũng chính là chúng ta cho đi và nhận về.
XóaChủ đề " cho và nhận " rất thú vị rất nhiều chuyện để nói, câu chuyện trên là một thí dụ , soi vào bản than mình tôi cũng tự cảm nhân sâu sắc về điều đó.
Trả lờiXóaChuyện không có gì to tát và cũng không đến nỗi khó thực hiện, nhưng không phải ai cũng biết và ai cũng có lòng nhân ái như cậu bé này, để làm được điều đó phải biết cho đi...và ta nhận lại lúc nào không hay.
Trả lờiXóaQua câu chuyện, có thể suy ra: Hãy cứ làm điều tốt (cho) theo lương tâm và suy nghĩ của mình, coi đó là niềm vui và hạnh phúc. Còn đừng toan tính thiệt hơn, cái gì đến (nhận / điều tốt lành...) sẽ khắc đến... (có khi ngoài mong đợi). Mình nghĩ, có nhiều việc đời thường, ta có thể làm được. Không khó nhưng trước hết con người phải có cái TÂM (Tình người và lòng nhân hậu). Bạn HP có thấy thế không?.
Trả lờiXóaViệc làm và hành sự của cậu bé thật đáng phục.
Trả lờiXóa