“chuyện lạ” ở đất nước Nhật Bản
HP : Các bạn cũng nghe vừa rồi đoàn du lịch VN đi
qua Thụy Sĩ và đã có hai anh em ăn cắp trong siêu thị, bi bắt và giữ lại nước sở
tại. Không biết các bạn nghĩ sao, còn tôi thì muốn phải kỷ luật thật nặng những
con người như thế. Họ làm nhục Quốc thể chỉ vì vài đồng tiền lẻ, thật xấu hổ hết
chỗ nói.
Mời
các bạn đọc 5 “chuyện lạ” ở nước Nhật, trong đó có một chuyện về từ “Ăn cắp vặt”.
Susan Nguyen – Nguyễn
Hồng Quang
Dường như người Nhật
Bản rất thấm nhuần và áp dụng giáo lý đạo Phật trong cuộc sống
hằng ngày, cho nên họ quí trọng xem con người đều bình đẳng vì cùng
có Phật tánh như nhau, chứ không dựa vào dáng vẻ giàu nghèo bên
ngoài, thường xuyên làm chuyện phải có lợi ích cho người khác, cũng như
không dám trộm cắp, hại người, để được nghiệp quả tốt.
Chuyện thứ nhất: Trung
thực
Ở Nhật, bạn khó có cơ hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì
sao? Các bác tài sẽ tự chở bạn thẳng đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng
dẫn “Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của người Nhật in đậm nét ở những “mini shop không
người bán” tại Osaka. Nhiều vùng ở Nhật không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến
công sở, ngoài giờ làm họ trồng trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản
phẩm, dán giá và để thùng tiền bên cạnh. Người mua cứ theo giá niêm yết mà tự
bỏ tiền vào thùng. Cuối ngày, trên đường đi làm về, họ ghé đem thùng tiền về
nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản. Các con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido,
Sapporo hay Osaka… cũng không nơi nào bạn phải gửi giỏ, túi xách.
Quầy thanh toán cũng không đặt ngay cổng ra vào. Người Nhật tự
hào khẳng định động từ “ăn cắp vặt” gần như đã biến mất trong từ điển. Nếu bạn
đến Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 – 10% khi biết bạn
là khách nước ngoài.
Chuyện thứ hai: Không
ồn nơi công cộng
Nguyên tắc không gây tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất
cả đường cao tốc đều phải xây dựng hàng rào cách âm, để nhà dân không bị ảnh
hưởng bởi xe lưu thông trên đường. Osaka bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn 1 hòn đảo nhân
tạo để làm sân bay rộng hơn 500ha ngay trên biển. Lý do đơn giản chỉ vì “người
dân không chịu nổi tiếng ồn khi máy bay lên xuống”.
Tại các cửa hàng mua sắm, dù đang vào mùa khuyến mãi, cũng không
một cửa hàng nào được đặt máy phát ra tiếng. Tuyệt đối không được bật nhạc làm
ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn quảng cáo và thu hút thì cách duy nhất là thuê
một nhân viên dùng loa tay, quảng cáo với từng khách.
Chuyện thứ ba: Nhân
bản
Vì sao trên những cánh đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên,
không thu hoạch? Không ai bảo ai, những nông dân Nhật không bao giờ gặt hái
toàn bộ nông sản mà họ luôn để từ 5 – 10% sản lượng cho các loài chim, thú
trong tự nhiên.
Chuyện thứ tư: Bình
đẳng
Mọi đứa trẻ đều được dạy về sự bình đẳng. Để không có tình trạng
phân biệt giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi trẻ em đều được khuyến khích đi bộ đến
trường. Nếu nhà xa thì xe đưa đón của trường là chọn lựa duy nhất. Các trường
không chấp nhận cho phụ huynh đưa con đến lớp bằng xe hơi.
Việc mặc đồng phục vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân
viên, quan chức, cho thấy một nước Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ
trắng nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống, những công dân Nhật như những chấm đen
nhỏ di chuyển nhanh trên đường. Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung
tinh thần lao động.
Văn hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người
Nhật. Không có bất cứ sự ưu tiên. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày ở
Nhật, bạn thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
Chuyện thứ 5: Nội trợ
là một nghề.
Ở Nhật Bản, hàng tháng chính phủ tự trích lương của chồng đóng
thuế cho vợ. Do đó, người phụ nữ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn được hưởng các
tiêu chuẩn y như một người đi làm. Về già, vẫn hưởng đầy đủ lương hưu.
Độc đáo hơn nữa là nhiều công ty áp dụng chính sách, lương của
chồng sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai trò của người phụ nữ trong gia đình vì
thế luôn được đề cao, tôn trọng.
Hay quá, đáng PHỤC !
Trả lờiXóaCả 20 năm trước nhiều người nói NHẬT BẢN sẽ tiến lên XNCN đầu tiên trên trái đất.
Qua những câu chuyện này tôi cũng hy vọng như vậy.
Bao nhiêu năm nữa, Việt Nam được như nước Nhật ngày nay?. Tôi đã có dịp "lướt" qua nước Nhật qua chuyến du lịch 7 ngày, nhưng ko thấy được tất cả những gì đang diễn ra ở nước này, tuy nhiên những điều tôi thấy, tôi đã phục họ quá đỗi và lại tủi phận cho nước mình!
XóaMột đất nước thật tuyệt vời!
Trả lờiXóaQuá tuyệt vời, nhìn đất nước họ, thấy toàn điều đáng học mà sao ta không học được nhỉ?
XóaHọ thật đáng để thế giới khâm phục!
Trả lờiXóaNhìn người lại nghĩ đến ta, phải không ST?
XóaThật tuyệt vời với một cộng đồng sống như vậy
Trả lờiXóaCảm ơn bạn nhé.Chúc vạn sự an lành.Mến
Cám ơn bạn nhé. Sau chuyến đi Nhật về, tôi thường kể cho con, cháu nghe về một đất nước như thế để thế hệ sau hướng tới.
XóaTôi nhớ thời chúng ta còn sống với cha mẹ ở Việt Bắc. Trong các bản làng xa xôi, hẻo lánh, trên các con đường rừng heo hút ít người qua lại chúng ta thường thấy 1 quán nhỏ bán đồ ăn uống giản dị : một nài chuối, bánh thuốc lào, cái bánh khoai, bành đa , hũ kẹo đầu tây ...ấm nươc vối. nước chè tươi ...Khách bộ hành lỡ độ đường cần có thể vào quán nghỉ chân ăn uống lót dạ. Dùng xong tự tính tiền bỏ vào cái túi hay cái hộp để ngay trên bàn nứa. Dân tản cư đặt tên là "Quán tự giác" bên cạnh những tên quen thuộc như Quán Vuông, Quán ông già, Quán Xôi vò ! Con đường rẽ vào Hợp Thành có địa danh tên Quán Hổ vồ . Có lẽ thời ấy ở đây nhiều hổ nên nhân dân nhắc nhở người lạ cẩn trong khi quan lại. Sau để tránh tên húy, đổi là Quán ông Ba mươi ! Hy vọng cụ Bích Ngân, cụ Nguyễn Khinh ...còn nhớ !
Trả lờiXóaBao giờ cho tới ngày xưa, cụ Cala ơi?. Cám cụ đã nhắc lại những kỷ niệm đẹp, tôi ko ở Việt Bắc, nhưng ở Thái Nguyên hồi đó cũng có những quán tương tự.
Trả lờiXóa