Mời các cụ đọc bài này và hy vọng là ai cũng
tìm thấy một phần cuộc đời của mình ở trong ấy.
Cuộc đời là một cuộc tìm
kiếm bất tận…
Cuộc đời con người là 1
chuỗi những ngày dài tìm kiếm…
Ngày còn bé, ta đi tìm
kiếm câu trả lời ngây ngô cho những thứ kỳ lạ xung quanh mà ta thấy, cảm nhận.
Lớn hơn 1 chút, ta đi học , tìm kiếm câu trả lời cho những
phép toán, những câu đố.
Vào cấp 1, ta đi tìm
kiếm 1 lũ bạn luôn cùng ta tắm biển, đi chơi, quậy phá suốt những ngày hè.
Bước chân vào cấp 2, ta
lại đi tìm 1 người bạn thân, 1 người lắng nghe ta, chia sẻ về những đổi thay
dậy thì đầu tiên, những cơn say nắng, những tình cảm bất chợt.
Lên đến cấp 3, ta bước
chân vào 1 cuộc đua, để tìm kiếm lối đi tương lai, để tìm kiếm ước mơ của riêng
ta. Áp lực, căng thẳng khiến một vài người trong chúng ta tìm 1 hướng giải
quyết tiêu cực mà chẳng biết rằng vẫn còn nhiều lựa chọn.
Đại học, cao đẳng,
trung cấp, đi làm, kinh doanh…ta đi tìm câu trả lời cho sự lựa chọn của riêng
ta. Ta bắt đầu tìm kiếm chữ tín, chữ tình, và cả chữ nghĩa.
Ta đi tìm một nửa của mình, ta đi tìm cái gọi là hạnh phúc, ta tìm kiếm sự chân thành giữa những con người giả dối.
Ta đi tìm một nửa của mình, ta đi tìm cái gọi là hạnh phúc, ta tìm kiếm sự chân thành giữa những con người giả dối.
Bất giác ta thèm cái
cảm giác của thời còn bé. Ta lại đi tìm những ký ức thơ bé qua những bức ảnh,
qua những câu chuyện từ gia đình, ta bật cười vì sự ngây thơ lúc còn bé và thở
dài khi nhìn lại ta.
Ra trường, ta lăn lộn,
bươn chải, ta tìm kiếm tiền tài, danh vọng, ta tìm chỗ đứng cho riêng ta. Tìm
kiếm sự thành đạt giữa dòng đời xô đẩy. Ta vội vã, ta tìm kiếm thời gian. Ta không
còn cho phép chính bản thân rảnh rỗi để chém gió. Ngồi cafe chuyện trò với bạn
bè. Ta cáu gắt với người thân, ta bận rộn, ta tất bật. Hoài bão và ước mơ cứ
cháy rực trong ta, dù ta biết rằng có biết bao người gục ngã trước khi chạm đến
đích, trước khi họ tìm ra câu trả lời cho những nỗ lực của bản thân. Có thể ta
cũng giống như họ. Từ bỏ cuộc đua trước khi đến đích.
Rồi ta tìm thấy tình
yêu của mình. Ta trân trọng, ta quan tâm, ta nghĩ và mơ một giấc mơ hạnh phúc.
Nhưng có phải ai cũng may mắn đến vậy. Vẫn có những đổ vỡ, những tình cảm mù
quáng, những tình yêu dại khờ. Ta ngu ngốc, ta cuồng si, ta đi tìm những ký ức
xưa để tự làm ta đau. Có người mang theo nỗi đau suốt cuộc đời, có người chấp
nhận và xếp nó vào 1 ngăn gọi là kỷ niệm để bước tiếp, có người biến mình thành
1 con người khác. Ta vội vàng kết luận khi bắt gặp 1 chàng trai lãng tử …hay 1
cô gái lạnh lùng rằng họ là những con người tàn nhẫn và vô tâm. Mà ta đâu có
biết trái tim họ đang tổn thương lắm đấy!
Ta chọn lựa giữa Tương
Lai hay Quá Khứ. Ta bước những bước đi đầy mạnh mẽ vào ban ngày và lê từng bước
khó nhọc vào ban đêm. Ta cảm thấy bơ vơ lạc lõng, ta đi tìm đến men say để giải
sầu, những cuộc vui chớp nhoáng về đêm, ta tìm những con người sẵn sàng làm bạn
khi ta có tiền và hất cẳng ta khi ta mạt vận.
Ta tìm kiếm những thứ
mới lạ, ta đặt chân đến những vùng đất xa lạ, những con người ở miền đất khách,
ta bỗng hào hứng với những điều hay của một chế độ khác. Ta tìm kiếm, ta học
hỏi. Ta nghĩ rằng sự mới mẻ, sự bận rộn nơi phương xa sẽ cho ta sự bình yên.
Nhưng có lẽ ta đã lầm. Ta mệt mỏi với cuộc sống, với gia đình, với những đứa
con, với những con người xung quanh ta. Ta ít nói dần, ta thấy mình như vô
hình. Chẳng ai nhận ra ta giữa dòng người xuôi ngược. Ta như trở thành 1 cỗ
máy. Ngày lại ngày ta thực hiện những công việc giống hệt nhau. Ta hoen gỉ, ta
mai một dần.
Ta đã già rồi sao? Có lẽ
vậy. Ta trở về. Về lại nơi đầy ký ức. Về nơi đầy nắng và gió. Ta không còn sức
sống mãnh liệt như trước nữa. Ta tìm kiếm những giây phút thanh thản trong
quãng đời còn lại. Ta thở dài, ta tiếc nuối. Vì ta mải mê kiếm tìm mà có biết
rằng ta đã đánh mất quá nhiều thứ. Dòng đời khiến ta chai sạn dần. Trái tim ta
mệt mỏi. Ta lắc đầu khi nhớ lại những ước mơ, những hoài bão. Ta nhìn lại mình,
tìm kiếm 1 chút gì còn sót lại của tuổi trẻ. Người bạn tri kỷ của ta cũng đã
rời bỏ ta ra đi. Để lại ta một mình lẻ loi những ngày cuối. Ta cũng thấy mừng,
vì đã không để người ta yêu phải chịu cảnh cô đơn nếu ta ra đi trước. Ngày ngày
ta tiêu khiển với những thú vui còn sót lại, ta bất giác nhớ dáng người xưa cũ.
Ta bồi hồi, ta lại tìm kiếm trong trí nhớ những kỷ niệm vui, buồn. Thời gian
với ta bây giờ không còn quá quan trọng nữa, ta mang những điều hay, những thứ
ta đã đánh đổi cả cuộc đời để nghiệm ra. Biết bao cay đắng, tủi nhục mà ta đã
trải, để tìm kiếm thứ ta mong muốn. Ta mang tất cả những gì còn sót lại trao cho
những đứa cháu ta yêu thương.
Ta thấy nụ cười trên
những gương mặt bé thơ mà lòng ấm áp. Ta như được an ủi được vỗ về khi thân xác
đã rã rời. Ta mỉm cười khi đứa cháu của ta rúc vào lòng ta mà làm nũng.
Cuộc sống không phải là
một giai điệu bất tận.
Và chẳng có sự yêu
thương nào là tồn tại mãi.
Có lẽ thế…
Ta biết rồi ta cũng sẽ
phải trở về cát bụi…
Đôi lúc ta lại cố gắng
khuyên nhủ những đứa con của ta hãy chậm lại một chút. Hãy dành thời gian cho
gia đình một chút. Vì ta biết những thứ phải đánh đổi.
Nhưng ta cũng hiểu rằng
có những điều dù ta có nghe hàng trăm, hàng vạn lần thì chỉ khi ta tự tìm ra
câu trả lời thì ta mới bằng lòng.
Cái vòng quay của cuộc
sống. Cứ cuốn con người ta đi mãi, khiến ta phải vội vã, bỏ qua những điều nhỏ
bé nhưng đẹp đẽ, làm ta mất dần cảm xúc…để rồi khi ta không còn đủ sức để chạy
theo vòng quay nữa thì ta sẽ bị hất ra khỏi nó, một cách lạnh lùng nhất.
Mưa càng lúc càng nặng
hạt.
Đêm càng lúc càng nhạt
hơn.
Cuộc đời vốn là một
cuộc tìm kiếm…
Ta được nhiều và mất cũng chẳng ít. Ta cứ mải miết đi tìm những thứ xa xôi, mà đôi khi bỏ quên những điều nhỏ nhặt hiện hữu ngay cạnh ta. Mọi lúc, mọi nơi.
Ta được nhiều và mất cũng chẳng ít. Ta cứ mải miết đi tìm những thứ xa xôi, mà đôi khi bỏ quên những điều nhỏ nhặt hiện hữu ngay cạnh ta. Mọi lúc, mọi nơi.
Có ai đó đã nói với tôi
rằng cái giá phải trả cho sự trưởng thành sẽ rất lớn
Hãy sống chậm lại một
chút. Chỉ cần đôi khi bạn dừng lại ngắm 1 bông hoa bên vệ đường, ngửa mặt nhìn
thẳng lên bầu trời xanh thấp thoáng những đám mây bềnh bồng, nhắm mắt lắng nghe
tiếng sóng vỗ bờ, và đứng tựa vào lan can chỉ để ngắm nhìn bầu trời đêm đầy
sao.
Và bạn à, khi bạn dừng
lại, bạn có thể biết có người vẫn mải miết đuổi theo bạn. Để bạn biết mình
không cô đơn trên đường.
Khi bạn nhìn lên bầu
trời xanh, bạn sẽ biết trời vẫn đẹp, ước mơ của bạn vẫn còn, hãy tiếp tục những
khát vọng, hoài bão của mình.
Khi bạn nhắm mắt lắng
nghe tiếng sóng, bạn cũng có thể lắng nghe tiếng nói của những người bạn yêu
thương, họ vẫn luôn muốn tâm sự cùng bạn.
Khi bạn tựa vào lan can
ngắm sao, liệu bạn có biết, tôi muốn bạn tựa vào người bạn yêu, và nhìn thẳng
vào mắt nhau…bạn sẽ thấy cả bầu trời sao luôn chiếu sáng cuộc đời bạn.
Hãy tìm kiếm và trao
nhau sự yêu thương. Bởi vì…
Cuộc đời là một cuộc
tìm kiếm bất tận............
God will help to find your way.....
--
Khi chúng ta già đi, chân tay yếu, trí tuệ cũng không còn sáng suốt nữa, cảm xúc cũng trơ lỳ...mà cuộc sống luôn mới, ta thấy ta lạc hậu, đôi khi vô duyên, đôi khi cảm giác là không cần cho ai nữa...Và thế là buồn chị ạ!
Trả lờiXóaBài viết rất đúng tâm lý người già...hay chị nhỉ!
Trong bài này có phần mình không làm được, cũng có lúc mệt mỏi muốn bỏ hết, nhưng tác giả đã nói lên được cái chung mà ai cũng thấy mình trong đó.
Trả lờiXóa