Lâu nay chúng ta cứ căng thẳng về tình hình chính trị của đất nước, đặc biệt là Biển Đông, thêm vào đó là họ Tập hôm nay sẽ đến VN, hắn sẽ nói gì, hành động ra sao?, mặc kệ hắn đi. Tôi sẽ đi thư giãn, không thèm gặp mặt hắn (trên TV) và cũng mời các cụ già đọc bài này để thư giãn, đặc biệt là các cụ bà cho ý kiến-có thích sống như người phụ nữ trong bài không?, riêng tôi thì không.
Tạm biệt một thời gian
Một Nửa Người Đàn Ông.
Không bao giờ tôi cần
nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một nửa thôi.
Cô nghe tiếng gõ cửa,
rồi chiếc đầu của người tùy phái ló vào.
“Thưa cô, có một bà muốn gặp cô”
“Ai vậy, ông có hỏi tên hộ tôi không? “
“Tôi có hỏi, bà âý nói tên là Lan”.
Cô cố nhớ tên của các tác giả mới trong đầu. Không có ai là Lan cả, họ đều là
phái nam. Cô nói với người tùy phái;
“Ông mời hộ bà Lan vào văn phòng ngoài đó, tôi sẽ ra. Cũng sắp đến giờ tôi đi
ăn trưa rồi.”
Đợi cho người tùy phái khuất sau cánh cửa, cô quay điện thoại gọi bạn:
“Hôm nay em muốn đi ăn mì ở Hải Ninh, em sẽ đến đó độ 20 phút nữa, em có một
người khách đang chờ. Nhưng em sẽ tiếp họ 5 phút thôi.”
Người đàn bà khỏang
ngoài 45 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự, nét mặt khô nhưng trí thức. Bà ta
ngồi yên không đứng lên khi cô xuất hiện. Cặp chân mày hơi cau lại một chút, bà
chờ cô tự giới thiệu trước.
Cô hơi khựng lại một giây,nhưng tự chủ được ngay, cô quen với những người đến
gặp cô để nhờ vả, nên cô hỏi với giọng không được vồn vã lắm:
“Tôi là Tâm, bà cần gặp tôi có việc gì?”
Người đàn bà nhìn thẳng vào mặt cô, nói chậm và ngắn.
“Tôi là vợ của ông Ngọc.”
Cô đứng lặng, nghe như có một đường nước mưa lạnh vừa chẩy từ cổ áo xuống lưng.
Cô biết chuyện này rồi thế nào cũng đến, nhưng cô không thể đoán trước là nó
đến vào buổi trưa hôm nay. Cô biết rất rõ mình phải nói gì với bà Lan. Cô lấy
lại bình tĩnh, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với vợ của người yêu mình (hay
người mình yêu, cũng thế.)
Cô ngồi yên, thở một hơi thật sâu, quan sát một bà vợ. Vợ của người đàn ông
mình đang liên hệ. Cô muốn biết chắc người đàn bà này sẽ hiểu những điều mình
sắp nói.
Cô đi thẳng vào vấn đề hộ người đàn bà.
“ Chắc bà đến đây để cho tôi biết là anh Ngọc đã có gia đình. Thưa bà, tôi biết
điều này đã lâu. Và không bao giờ tôi có ý định kéo anh Ngọc ra khỏi gia đình
của anh ấy.” Cô nói luôn một hơi dài.
Người đàn bà ngạc nhiên về sự bình tĩnh của cô, bà ngẩn ra một lúc ngắm tình
địch của mình. Trước mặt bà là một phụ nữ trẻ( chắc chỉ lớn hơn con gái lớn của
bà bốn, năm tuổi.) Hai con mắt sáng trên một khuôn mặt nhỏ, cắt tóc ngắn, mặt
không phấn chỉ thoa một chút son mầu san hô nhạt, cùng mầu với chiếc sơ mi,
chiếc quần jeans đen sát vào người, cô hơi gầy. Cả người cô toát ra vẻ vừa thông
minh vừa bướng bỉnh.
Bà tự hỏi. “Cái vẻ nào
của người con gái này đã quyến rũ chồng mình?”
Bà hỏi lại với giọng
hơi ngập ngừng:
“ Cô không bao giờ có ý định kéo anh Ngọc ra khỏi gia đình của anh ấy thì
tại sao cô đi lại với anh ấy cả hai năm nay, có điều gì bảo đảm là cô sẽ
không lấy anh ấy một ngày gần đây?”
Cô điềm đạm:
“Thưa bà đã hai năm nay, từ khi anh Ngọc có liên hệ với tôi, ngày nào anh
Ngọc cũng có mặt ở nhà một bữa ăn. Hôm thì về ăn trưa, hôm thì ăn cơm chiều.
Buổi tối, anh Ngọc ngủ ở nhà, lương đem về không thiếu một đồng. Như thế
không chứng tỏ được là tôi sẽ chẳng bao giờ muốn chiếm đọat anh ấy của bà hay
sao?”
Người đàn bà ngẩn ra vài giây trước lý luận lạ lùng của cô. Bà ta chưa biết
phải nói gì thì cô đã tiếp, cô nói như cô đang tâm sự với một người bạn thân
hay có thể cô ta đang viết một trang tiểu thuyết thì cũng thế.
“ Xin bà cứ an tâm. Anh Ngọc kết bạn với tôi là một sự an toàn cho hạnh
phúc gia đình của bà.
Thú thực với bà, tôi
đã hơn 30 tuổi. Nhưng không bao giờ tôi có tư tưởng muốn lệ thuộc, hay muốn làm
sở hữu chủ nguyên một người đàn ông.
Tôi xin lỗi bà
khi phải nói điều này. Tôi không hiểu được tại sao phần đông những người đàn bà
trên mặt đất này lại có thể đặt mình lệ thuộc vào một người đàn ông nguyên một
ngày,
rồi những ngày đó kéo
ra cả suốt đời mình. Hay có người đàn bà muốn làm chủ một người đàn ông như làm
chủ một ngôi nhà, một cái thuyền, một chiếc xe.
Rồi khi không
ưng ý cũng không làm sao mà đem cầm, đem bán đi được như cái xe, như ngôi nhà.
Đành đợi đến ngày họ chết mới đem chôn xuống đất.
Tôi chỉ có thể ăn một bữa trưa với anh Ngọc, hoặc một bữa chiều, gặp mặt vài
tiếng trong một ngày. Nếu bây giờ anh Ngọc đòi hỏi tôi phải là của anh ấy 24
giờ trong một ngày, phải buộc vào một tờ văn tự như giấy chủ quyền động sản,
hay bất động sản, thì chắc chắn là tôi sẽ chấm dứt sự liên hệ lập
tức.
Bà không mất mát gì cả. Anh Ngọc là người đàn ông đào hoa, anh ấy không có
tôi, anh ấy sẽ đi với người khác. Lúc đó bà mới nên lo ngại.
Nếu tôi không có
anh Ngọc, dĩ nhiên cũng nhiều người đàn ông khác muốn đến làm bạn
với tôi. Vì họ biết tôi không bắt họ cưới hỏi, không lệ thuộc vào họ, cũng
không muốn làm chủ họ, tôi không nhận quà tặng, khi đi ăn, đi chơi thì tôi
cũng thay phiên trả tiền.
Người đàn bà ngắt lời
cô bằng một cái khoát tay, trước khi nói.
“ Thế cô cho là cô chỉ
gặp anh Ngọc có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ?”
“Thưa bà, tôi xin hỏi lại. Trong một ngày của bà, bà nghĩ đến bà bao
nhiêu tiếng?
Bà nghĩ đến anh
Ngọc bao nhiêu tiếng?
Chúng ta, ai
cũng có thế giới riêng của mình, và ai trong một lúc nào đó chắc cũng muốn
người khác để cho mình được yên thân.
Những lúc bà không cần
có anh Ngọc bên cạnh, thì việc anh ấy đi đâu và làm gì có quan trọng lắm
không?
Tôi biết bà đang nghĩ gì trong đầu. Chắc bà cho tôi là một người mất thăng
bằng.
Hay có thể là bà cho
tôi đang tìm cách lừa bà, để một ngày nào đó tôi sẽ chiếm đoạt nguyên cả anh
Ngọc.
Không, không bao giờ tôi cần nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một
nửa thôi.
Có nhiều người phải
uống nguyên một ly trà mới thấy vị ngon, phải ăn nguyên một trái táo mới hài
lòng, phải đến được chân núi, hay trèo lên đỉnh núi để thưởng thức thì mới mãn
nguyện, sông thì phải đi hết dòng mới thỏa chí,
phải được lấy nguyên
một ông chồng và được gọi là vợ thì mới cho là sung sướng.
Tôi thì trà uống một
ngụm, táo cắn một miếng, núi nhìn một góc, sông yêu một khúc, đàn ông hưởng một
nửa. Suốt đời chỉ là người tình thì cũng đã thấy mình dư thừa hạnh phúc. Bà cứ
an lòng ra về.
Người đàn bà kéo ghế đứng lên, bà thấy không cần phải nghe thêm nữa. Bà
biết có nói gì cũng vô ích.
Anh Ngọc sẽ không bao
giờ buông được người con gái đầy quyến rũ lạ lùng mà không ai phải cưu
mang này.
Và cô ta là người sống
với những sản phẩm của tưởng tượng đó thì cũng sẽ chẳng bao giờ muốn thế chỗ
của bà.
Bà ra về. Họ không
chào nhau. Nhưng người tình đứng nhìn theo cho đến lúc cái bóng của người vợ
khuất ở một ngã rẽ.
Bà không an lòng chút
nào như lời khuyên của cô. Bà vừa đi vừa nghĩ về những câu nói của tình địch,
bà phân vân tự hỏi. Cô ta là nhà văn, cô làm việc cả ngày với chữ, là những
tưởng tượng của riêng cô và của thiên hạ trộn chung vào với nhau. Những điều cô
nói ra là mặt thật của đời sống, hay chỉ là một chương sách cô vừa đọc hoặc cô
sắp viết? Nhưng thật hay không, đời sống hay tiểu thuyết. Những lời đó làm bà
phải lưu ý. Gần hai chục năm nay taị sao bà lại để mình
lệ thuộc vào nguyên một người đàn ông như thế? Nếu bà biết sớm suy nghĩ
như cô ta, chỉ cần giữ một nửa thôi, thì cuộc sống sẽ thanh thản biết
bao !
Cô đổi ý định ra ngoài ăn trưa, cô nhờ người tùy phái ra mua thức ăn đem về sở.
Cô gác ống điện thọai ra ngoài. Một nửa người đàn ông hôm nay cô cũng
không thấy hấp dẫn nữa.
Đừng khóc nữa, yên tâm đi, tôi chỉ cần 1/2 thân xác ông ấy thôi!