28 tháng 11, 2015

KINH NGẠC CON ĐƯỜNG Ở MỸ...

Hình như trái đất đang nổi giận vì sức tàn phá của con người đã làm thay đổi cấu trúc của tự nhiên?. Mời các bạn xem chuyện lạ xẩy ra ở một con đường tại Mỹ :


Kinh ngạc con đường ở Mỹ bông dưng “dạy sóng”

Nhiều chuyên gia địa chất cho tới nay vẫn chưa thể đưa ra lời giải thích phù hợp cho hiện tượng một con đường ở Mỹ bỗng dưng "dậy sóng".
Thanh Nga (theo Daily Mail)
Sau chừng nhiều giờ đồng hồ, một con đường Mỹ bỗng chốc trở nên nhấp nhô một cách khó hiểu, buộc nhà chức trách phải ban hành lệnh cấm người dân di chuyển qua nơi nay.
Con đường Mỹ bỗng dưng dậy sóng đó có tên Vasquez Canyon nằm ở thung lũng Santa Clarita thuộc Hạt Los Angeles. Nhà chức trách nước này buộc phải ban hành lệnh đóng con đường này vô thời hạn.
Các bức ảnh lan truyền trên các báo và mạng xã hội cho thấy, con đường bất đầu nhô lên kể từ hôm 19/11. Hàng loạt đất đá bắn tung tóe trên mặt đường vào hôm 23/11.
“Đây không còn là một con đường này. Nó là một ngọn núi đang di chuyển và khiến con đường trở nên nhấp nhô như vậy”, nhân viên phòng Công cộng thuộc hạt Los Angeles, ông Paul Funk nói.
Những quan chức địa phương cho biết, họ không có lý do rõ ràng nào để giải thích nguyên nhân hiện tượng con đường trở nên như vậy. Thực tế, không có hoạt động địa chất nào xảy ra vào hôm 19/11 ở khu vực trên.
Một số người cho rằng, nước ngầm chảy dưới đất có thể là nguyên nhân gây nên hiện tượng này. Các cột điện và đường dây bên đường cũng bị lật.
Một giáo sư ngành địa chất cũng đưa các sinh viên tới đây để xem xét hiện tượng kỳ lạ này.




24 tháng 11, 2015

MỘT NHẬN XÉT KHÁC VỀ BỆNH UNG THƯ

Tài liệu nói về bênh ung thư của Bệnh viện Johns Hopkins
Một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất trên thế giới thay đổi quan điểm của mình về bệnh ung thư. Bệnh viện Johns Hopkins là một bệnh viện trường đại học nằm ở Baltimore, Maryland ở Hoa Kỳ.

Được thành lập nhờ tài trợ từ John Hopkins, ngày hôm nay nó là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất trên thế giới và năm thứ 17 liên tiếp được phân loại ở vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng của các bệnh viện tốt nhất tại Hoa Kỳ.
Bệnh viện Johns Hopkins
Sau nhiều năm nói với mọi người hóa trị liệu là cách duy nhất để điều trị và loại bỏ ung thư, Bệnh viện Johns Hopkins đã bắt đầu nói với mọi người rằng có những lựa chọn thay thế khác với hóa trị liệu: một cách hiệu quả để chống lại ung thư là không nuôi các tế bào ung thư với các chất dinh dưỡng cần thiết cho nó để nó không phát triển được.

Ung thư: bản cập nhật từ John Hopkins




Đột biến của tế bào bình thường thành tế bào ung thư
1. Mỗi người đều có tế bào ung thư trong cơ thể. Các tế bào ung thư này không hiển thị trong các thử nghiệm tiêu chuẩn cho đến khi chúng nhân bội ra thành vài tỷ. Khi bác sĩ nói với bệnh nhân ung thư là không còn tế bào ung thư trong cơ thể của họ sau khi điều trị, điều này chỉ có nghĩa là các thử nghiệm không phát hiện ra các tế bào ung thư bởi vì chúng không đạt được kích cỡ đủ lớn để phát hiện được.

2. Các tế bào ung thư xuất hiện từ 6 đến hơn 10 lần trong suốt cuộc đời của một người.

3. Khi hệ thống miễn dịch của một người mạnh thì các tế bào ung thư sẽ bị hủy diệt và bị ngăn cản không cho nhân bội và hình thành khối u..



4. Khi một người mắc bệnh ung thư có nghĩa là người đó bị suy dinh dưỡng đa bội . Đây có thể là do di truyền, môi trường, thực phẩm, môi trường và các yếu tố lối sống.

5. Để khắc phục tình trạng suy dinh dưỡng đa bội , thay đổi chế độ ăn uống kể cả dùng thêm thuốc bổ sung sẽ tăng cường hệ thống miễn dịch.

6. Hóa học trị liệu “đầu độc” các tế bào ung thư tăng trưởng nhanh nhưng cũng tiêu hủy luôn cả các tế bào khỏe mạnh tăng trưởng nhanh trong tủy xương, hệ dạ dày-ruột vv.., và có thể gây tổn thương cho các bộ phận như gan, thận, tim, phổi, vv…

7. Trong quá trình tiêu diệt tế bào ung thư, các tia bức xạ cũng có thể đốt cháy, gây sẹo, làm tổn thương các tế bào lành mạnh, các mô tế bào và các bộ phận trong cơ thể.

8. Lúc khởi thủy, hóa trị liệu và bức xạ thường làm giảm kích thước khối u. Tuy nhiên khi sử dụng lâu dài, hóa trị liệu và bức xạ sẽ không phá hủy khối u được hơn nữa.

9. Khi cơ thể có quá nhiều độc hại từ hóa trị liệu và bức xạ thì hệ thống miễn dịch bị tổn thương hoặc tiêu hủy, vì vậy cơ thể sẽ không thể chống đỡ nổi các loại bệnh nhiễm khuẩn và biến chứng.

10. Hóa trị liệu và bức xạ có thể làm các tế bào ung thư đột biến và trở nên đề kháng và khó tiêu diệt. Phẫu thuật cũng có thể làm cho các tế bào ung thư di căn đến các nơi khác trong cơ thể.

11. Một cách hiệu quả để chống lại ung thư là bỏ đói các tế bào ung thư bằng cách không cung cấp cho chúng những “thức ăn” chúng cần để có thể sinh sôi nảy nở.

Các tế bào ung thư sống bằng gì?

a. Đường là chất nuôi dưỡng ung thư - Cắt bỏ đường là cắt đứt một nguồn cung cấp lương thực quan trọng cho các tế bào ung thư. Các chất thay thế đường như NutraSweet, Equal, Spoonful, v..v.. được làm bằng aspartame và đều độc hại. Chất thiên nhiên thay thế đường tốt nhất là mật ong Manuka và mật miá nhưng chỉ với số lượng rất nhỏ.
Muối ăn cũng có chất hóa học để làm cho nó có màu trắng. Chất thay thế tốt là amino Bragg và muối biển.

b. Sữa khiến cơ thể tiết ra niêm dịch, đặc biệt là ở vùng dạ dày và ruột. Tế bào ung thư sống nhờ vào niêm dịch này. Nếu loại bỏ sữa và thay thế bằng sữa đậu nành không đường thì các tế bào ung thư sẽ chết đói.

c. Các tế bào ung thư phát triển mạnh trong môi trường acid. Một chế độ ăn uống dựa trên thịt có tính acid,vì vậy tốt nhất là nên ăn cá và chút ít thịt gà hơn là ăn thịt bò hoặc thịt heo. Thịt cũng chứa kháng sinh dành cho gia súc, hormon tăng trưởng và ký sinh trùng; tất cả đều có hại, đặc biệt là đối với những người bị ung thư.

d. Một chế độ ăn uống gồm 80% rau tươi và nước trái cây, ngũ cốc nguyên hạt, hạt giống , các loại hạt và một ít trái cây sẽ đưa cơ thể vào một môi trường kiềm. Khoảng 20% ​​có thể là thức ăn nấu chín, bao gồm đậu.
Nước rau tươi cung cấp những enzyme sống, được dễ dàng hấp thụ và chuyển tới các tế bào trong vòng 15 phút để nuôi dưỡng và thúc đẩy các tế bào lành mạnh tăng trưởng. Muốn có các enzyme sống để tạo dựng các tế bào lành mạnh, bạn hãy thử uống nước ép rau tươi ( hầu hết đủ loại rau kể cà giá đỗ) và ăn rau sống 2 hoặc 3 lần một ngày.Các enzyme bị hủy diệt ở nhiệt độ 104 độ F (40 độ C).

e. Tránh cà phê, trà và sô cô la vì chứa nhiều caffeine Trà xanh là một lựa chọn tốt hơn và có đặc tính chống ung thư. Về nước - tốt nhất là uống nước tinh khiết, hay nước lọc, để tránh các độc tố và các kim loại nặng có trong nước máy. Nước cất có tính acid, vì vậy đừng nên uống

-----------------------------------------------------------

12. Protein trong thịt khó tiêu hóa và đòi hỏi rất nhiều enzyme tiêu hóa. Thịt không tiêu hóa nằm nguyên trong ruột sẽ thối rữa và dẫn đến sự tích tụ nhiều chất độc hơn.

13. Thành các tế bào ung thư có lớp bọc protein cứng. Nếu bạn kiềm chế hoặc ăn ít thịt đi, cơ thể sẽ giải tỏa được nhiều enzim hơn để tấn công lớp bọc protein của các tế bào ung thư và giúp các tế bào “sát thủ” của cơ thể tiêu diệt các tế bào ung thư này.

14. Một số thuốc bổ sung xây dựng hệ thống miễn dịch (ip6, Flor-ssence, Essiac, các chất chống oxy hóa, các vitamin, các khoáng chất, các EFA...) để giúp các tế bào sát thủ của cơ thể tiêu diệt các tế bào ung thư. Các thuốc bổ sung khác như vitamin E được biết là gây ra sự chết chương trình hóa của tế bào [apoptosis].  Đây là phương cách bình thường của cơ thể để loại bỏ các tế bào hư hại, không mong muốn, hay không cần thiết.

15. Ung thư là một căn bệnh về tâm trí, thể xác và tinh thần. Một tinh thần chủ động và tích cực sẽ giúp bệnh nhân ung thư tranh thủ để sống sót. .
Giận dữ, chấp nhất và cay đắng khiến cơ thể bị căng thẳng và rơi vào môi trường acid. Cần rèn luyện một tinh thần yêu thương và khoan dung. Cẩn tập thư dãn và yêu đời.

16. Các tế bào ung thư không thể phát triển mạnh trong một môi trường oxy hóa. Tập thể dục hàng ngày, và hít thở sâu giúp đưa nhiều oxy hơn xuống đến cấp độ tế bào. Oxy liệu pháp là một phương cách khác để tiêu diệt các tế bào ung thư.

ST


17 tháng 11, 2015

CEO Nhật Bản nòi gì về người VN

HP : Các bạn hãy nghe một trong những người Nhật nhận xét về người trẻ tuổi VN, bài tuy rất ngắn gọn, nhưng đáng để chúng ta suy nghĩ, học hỏi cách giáo dục con em của nước họ từ trong trường học cho đến lúc vào nghề. Ôi!, sao đất nước mình lại trở thành một đất nước không thích tiến?


CEO Nhật Bản nói gì về người Việt Nam
Ông Ito Junichi cho biết: “Khi tôi mới đến VN 20 năm trước, tôi thấy người VN cũng rất chăm chỉ như người Nhật”.
Thế nhưng chỉ sau đó ít năm: “Nhưng giờ thì tôi không còn cảm thấy điều đó nữa. Giờ tôi thấy người VN thích kiếm tiền nhưng không còn chăm chỉ như 20 năm trước nữa.”
“Một điều có thể thấy là người Việt Nam thường coi thường những người lao động chân tay như thợ hàn, công nhân lao động, công nhân xí nghiệp. Nhiều người trẻ chỉ thích làm trong những văn phòng tiện lợi, nhà có điều hòa.”
Khác với nước Nhật: “Ở Tokyo, trường đại học nổi tiếng nhất là Đại học Tokyo. Nhưng các sinh viên ở trường này nếu có đến làm cho công ty tàu hỏa của thành phố thì việc đầu tiên họ phải làm là dọn dẹp nhà vệ sinh, cắt vé. Họ phải học lao động bằng chân tay. Họ phải trải qua mọi việc từ dưới lên trên trước khi muốn trở thành sếp. Theo tôi, việc người trẻ không tôn trọng những người lao động chân tay là khuyết điểm rất lớn của xã hội”.
Trong khi đó, ở Việt Nam người trẻ lại coi thường lao động chân tay, nhiều công ty Nhật muốn nhân viên ra xí nghiệp chỉ dẫn cho công nhân nhưng nhân viên trẻ VN không muốn làm việc đó. Còn người Nhật thì họ trân trọng những người làm ra cái thìa, cái kính bởi họ có kĩ năng.
Ở Việt Nam, giờ có nhiều người tốt nghiệp đại học, nhiều người có bằng MBA nhưng họ chưa đụng tay làm những việc thật bao giờ cả. Họ chưa bao giờ làm những công việc tay chân lấm láp. Những người trẻ đó chỉ học trên giấy tờ, đọc sách nhưng họ chẳng hiểu gì thực tế cả.
Ông CEO này kể lại: “Tôi có họp với những người làm việc trong các lĩnh vực như chứng khoán, ngân hàng… để bàn về đầu tư một nhà máy, những người này cần tiền để làm nhà máy nhưng họ không hiểu gì về nguyên liệu thô, quy trình sản xuất hay thị trường… Tôi hỏi thì họ bảo “sếp tôi bảo phải làm”. Những người như vậy, họ chỉ hiểu được phần ngọn, phần bề mặt mà không hiểu hết mọi thứ…”
Để thấy rằng người Việt Nam chỉ thích lao động bàn giấy mà không gắn với thực tiễn, chỉ thích bề nổi mà không thấy cái bề sâu.
Thiết nghĩ giáo dục Việt Nam nên tạo điều kiện cho những người giỏi kĩ năng. Thay vì tạo điều kiện cho những người chỉ giỏi làm bài kiểm tra mà bỏ quên những người không giỏi làm bài kiểm tra nhưng có kĩ năng.
Nguồn: Tuổi trẻ.

5 tháng 11, 2015

MỘT NỬA NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Lâu nay chúng ta cứ căng thẳng về tình hình chính trị của đất nước, đặc biệt là Biển Đông, thêm vào đó là họ Tập hôm nay sẽ đến VN, hắn sẽ nói gì, hành động ra sao?, mặc kệ hắn đi. Tôi sẽ đi thư giãn, không thèm gặp mặt hắn (trên TV) và cũng mời các cụ già đọc bài này để thư giãn, đặc biệt là các cụ bà cho ý kiến-có thích sống như người phụ nữ trong bài không?, riêng tôi thì không.
Tạm biệt một thời gian       
Một Nửa Người Đàn Ông.

Không bao giờ tôi cần nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một nửa thôi.

Cô nghe tiếng gõ cửa, rồi chiếc đầu của người tùy phái ló vào.
“Thưa cô, có một bà muốn gặp cô”
“Ai vậy, ông có hỏi tên hộ tôi không? “
“Tôi có hỏi, bà âý nói tên là Lan”.
Cô cố nhớ tên của các tác giả mới trong đầu. Không có ai là Lan cả, họ đều là phái nam. Cô nói với người tùy phái;
“Ông mời hộ bà Lan vào văn phòng ngoài đó, tôi sẽ ra. Cũng sắp đến giờ tôi đi ăn trưa rồi.”
Đợi cho người tùy phái khuất sau cánh cửa, cô quay điện thoại gọi bạn:
“Hôm nay em muốn đi ăn mì ở Hải Ninh, em sẽ đến đó độ 20 phút nữa, em có một người khách đang chờ. Nhưng em sẽ tiếp họ 5 phút thôi.”



Người đàn bà khỏang ngoài 45 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự, nét mặt khô nhưng trí thức. Bà ta ngồi yên không đứng lên khi cô xuất hiện. Cặp chân mày hơi cau lại một chút, bà chờ cô tự giới thiệu trước.
Cô hơi khựng lại một giây,nhưng tự chủ được ngay, cô quen với những người đến gặp cô để nhờ vả, nên cô hỏi với giọng không được vồn vã lắm:
“Tôi là Tâm, bà cần gặp tôi có việc gì?”
Người đàn bà nhìn thẳng vào mặt cô, nói chậm và ngắn.
“Tôi là vợ của ông Ngọc.”

Cô đứng lặng, nghe như có một đường nước mưa lạnh vừa chẩy từ cổ áo xuống lưng. Cô biết chuyện này rồi thế nào cũng đến, nhưng cô không thể đoán trước là nó đến vào buổi trưa hôm nay. Cô biết rất rõ mình phải nói gì với bà Lan. Cô lấy lại bình tĩnh, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với vợ của người yêu mình (hay người mình yêu, cũng thế.)

Cô ngồi yên, thở một hơi thật sâu, quan sát một bà vợ. Vợ của người đàn ông mình đang liên hệ. Cô muốn biết chắc người đàn bà này sẽ hiểu những điều mình sắp nói.

Cô đi thẳng vào vấn đề hộ người đàn bà.
“ Chắc bà đến đây để cho tôi biết là anh Ngọc đã có gia đình. Thưa bà, tôi biết điều này đã lâu. Và không bao giờ tôi có ý định kéo anh Ngọc ra khỏi gia đình của anh ấy.” Cô nói luôn một hơi dài.

Người đàn bà ngạc nhiên về sự bình tĩnh của cô, bà ngẩn ra một lúc ngắm tình địch của mình. Trước mặt bà là một phụ nữ trẻ( chắc chỉ lớn hơn con gái lớn của bà bốn, năm tuổi.) Hai con mắt sáng trên một khuôn mặt nhỏ, cắt tóc ngắn, mặt không phấn chỉ thoa một chút son mầu san hô nhạt, cùng mầu với chiếc sơ mi, chiếc quần jeans đen sát vào người, cô hơi gầy. Cả người cô toát ra vẻ vừa thông minh vừa bướng bỉnh. 
Bà tự hỏi. “Cái vẻ nào của người con gái này đã quyến rũ chồng mình?”
Bà hỏi lại với giọng hơi ngập ngừng:
“ Cô không bao giờ có ý định kéo anh Ngọc ra khỏi gia đình của anh ấy thì tại sao cô đi lại với anh ấy cả hai năm nay, có điều gì bảo đảm là cô sẽ không lấy anh ấy một ngày gần đây?”

Cô điềm đạm:
“Thưa bà đã hai năm nay, từ khi anh Ngọc  có liên hệ với tôi, ngày nào anh Ngọc cũng có mặt ở nhà một bữa ăn. Hôm thì về ăn trưa, hôm thì ăn cơm chiều. Buổi tối, anh Ngọc ngủ ở nhà, lương đem về không thiếu một đồng. Như thế không chứng tỏ được là tôi sẽ chẳng bao giờ muốn chiếm đọat anh ấy của bà hay sao?”

Người đàn bà ngẩn ra vài giây trước lý luận lạ lùng của cô. Bà ta chưa biết phải nói gì thì cô đã tiếp, cô nói như cô đang tâm sự với một người bạn thân hay có thể cô ta đang viết một trang tiểu thuyết thì cũng thế.

“ Xin bà cứ an tâm. Anh Ngọc kết bạn với tôi là một sự an toàn cho hạnh phúc gia đình của bà.
Thú thực với bà, tôi đã hơn 30 tuổi. Nhưng không bao giờ tôi có tư tưởng muốn lệ thuộc, hay muốn làm sở hữu chủ nguyên một người đàn ông.
 Tôi xin lỗi bà khi phải nói điều này. Tôi không hiểu được tại sao phần đông những người đàn bà trên mặt đất này lại có thể đặt mình lệ thuộc vào một người đàn ông nguyên một ngày,
rồi những ngày đó kéo ra cả suốt đời mình. Hay có người đàn bà muốn làm chủ một người đàn ông như làm chủ một ngôi nhà, một cái thuyền, một chiếc xe.
 Rồi khi không ưng ý cũng không làm sao mà đem cầm, đem bán đi được như cái xe, như ngôi nhà. Đành đợi đến ngày họ chết mới đem chôn xuống đất. 

Tôi chỉ có thể ăn một bữa trưa với anh Ngọc, hoặc một bữa chiều, gặp mặt vài tiếng trong một ngày. Nếu bây giờ anh Ngọc đòi hỏi tôi phải là của anh ấy 24 giờ trong một ngày, phải buộc vào một tờ văn tự như giấy chủ quyền động sản, hay bất động sản, thì chắc chắn là tôi sẽ chấm dứt sự liên hệ lập tức.
Bà không mất mát gì cả. Anh Ngọc là người đàn ông đào hoa, anh ấy không có tôi, anh ấy sẽ đi với người khác. Lúc đó bà mới nên lo ngại.
 Nếu tôi không có anh Ngọc, dĩ nhiên cũng  nhiều người đàn ông khác muốn đến làm bạn với tôi. Vì họ biết tôi không bắt họ cưới hỏi, không lệ thuộc vào họ, cũng không muốn làm chủ họ, tôi không nhận quà tặng, khi đi ăn, đi chơi thì tôi cũng thay phiên trả tiền. 

Người đàn bà ngắt lời cô bằng một cái khoát tay, trước khi nói. 
“ Thế cô cho là cô chỉ gặp anh Ngọc có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ?”

“Thưa bà, tôi xin hỏi lại. Trong một ngày của bà, bà nghĩ đến bà bao nhiêu tiếng?
 Bà nghĩ đến anh Ngọc bao nhiêu tiếng?
 Chúng ta, ai cũng có thế giới riêng của mình, và ai trong một lúc nào đó chắc cũng muốn người khác để cho mình được yên thân.
Những lúc bà không cần có anh Ngọc bên cạnh, thì việc anh ấy đi đâu và làm gì có quan trọng lắm không? 

Tôi biết bà đang nghĩ gì trong đầu. Chắc bà cho tôi là một người mất thăng bằng.
Hay có thể là bà cho tôi đang tìm cách lừa bà, để một ngày nào đó tôi sẽ chiếm đoạt nguyên cả anh Ngọc.

Không, không bao giờ tôi cần nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một nửa thôi.
Có nhiều người phải uống nguyên một ly trà mới thấy vị ngon, phải ăn nguyên một trái táo mới hài lòng, phải đến được chân núi, hay trèo lên đỉnh núi để thưởng thức thì mới mãn nguyện, sông thì phải đi hết dòng mới thỏa chí,
phải được lấy nguyên một ông chồng và được gọi là vợ thì mới cho là sung sướng.
Tôi thì trà uống một ngụm, táo cắn một miếng, núi nhìn một góc, sông yêu một khúc, đàn ông hưởng một nửa. Suốt đời chỉ là người tình thì cũng đã thấy mình dư thừa hạnh phúc. Bà cứ an lòng ra về.

Người đàn bà kéo ghế đứng lên, bà thấy không cần phải nghe thêm nữa. Bà biết có nói gì cũng vô ích.
Anh Ngọc sẽ không bao giờ buông được người con gái đầy quyến rũ lạ lùng mà không ai phải cưu mang này.
Và cô ta là người sống với những sản phẩm của tưởng tượng đó thì cũng sẽ chẳng bao giờ muốn thế chỗ của bà.
Bà ra về. Họ không chào nhau. Nhưng người tình đứng nhìn theo cho đến lúc cái bóng của người vợ khuất ở một ngã rẽ. 
Bà không an lòng chút nào như lời khuyên của cô. Bà vừa đi vừa nghĩ về những câu nói của tình địch, bà phân vân tự hỏi. Cô ta là nhà văn, cô làm việc cả ngày với chữ, là những tưởng tượng của riêng cô và của thiên hạ trộn chung vào với nhau. Những điều cô nói ra là mặt thật của đời sống, hay chỉ là một chương sách cô vừa đọc hoặc cô sắp viết? Nhưng thật hay không, đời sống hay tiểu thuyết. Những lời đó làm bà phải lưu ý. Gần hai chục năm nay taị sao bà lại để mình lệ thuộc vào nguyên một người đàn ông như thế? Nếu bà biết sớm suy nghĩ như cô ta, chỉ cần giữ một nửa thôi, thì cuộc sống sẽ thanh thản biết bao !
Cô đổi ý định ra ngoài ăn trưa, cô nhờ người tùy phái ra mua thức ăn đem về sở. Cô gác ống điện thọai ra ngoài. Một nửa người đàn ông hôm nay cô cũng không thấy hấp dẫn nữa.

Đừng khóc nữa, yên tâm đi, tôi chỉ cần 1/2 thân xác ông ấy thôi!







 
        

  
  


'data:label.url + "?&max-results=2"'
Chèn Emoticons
:))
:((
:D
:(
=))
b-(
:)
:P
:-o
:*
:-s
[-(
@-)
=d>
b-)
:-?
:->
X-(