Những kẻ trọc phú ở
Việt Nam nhìn người dân Cuba bằng con mắt của kẻ lắm tiền. Nhưng họ không biết
rằng, ở Cuba, có những điều mà ít nhất 2/3 dân số Việt Nam đang nằm mơ cũng
không được như vậy.
Gần đây, ông Lê Quảng
Ba, Đại sứ Việt Nam tại CHDCND Triều Tiên khi nói chuyện với báo giới về tình
hình kinh tế, chính trị, xã hội ở Triều Tiên đã thốt lên rằng: “Bao giờ ta có
thể làm được như họ!”. Rồi ông lý giải, ở Triều Tiên cơ sở hạ tầng cực kỳ tốt,
việc chăm sóc cho trẻ em rất đảm bảo, giáo dục rất được chú trọng… Và ông cũng
nói thẳng rằng, không ít người trong chúng ta bấy lâu nay đã nhìn Triều Tiên
bằng con mắt phiến diện. Điều này cũng có lỗi là từ ở phía Triều Tiên “bế quan
tỏa cảng” về mặt thông tin, khiến cho thế giới không hiểu về quốc gia mình mà
lại cứ nghe theo giọng điệu tuyên truyền của một số nước phương Tây. (>>
Những điều Việt Nam cần học từ CHDCND Triều Tiên)
Nhân chuyện này, tôi
mới nhớ lại những gì đã được “mắt thấy tai nghe” ở một quốc gia – đó là Cuba.
Không ít người Việt
sang Cuba mà chủ yếu là các quan chức, một số doanh nhân sang tìm kiếm cơ hội
làm ăn đã chê Cuba không tiếc lời. Nào là một đất nước nghèo đói, xe cộ cũ nát
chạy tung tăng trên đường; nào là nhiều khu phố nhà cửa xuống cấp, bẩn thỉu;
nào người dân sống trong cảnh thiếu thốn, thậm chí thiếu từ cái bàn chải đánh
răng. Và bên cạnh đó là một tư duy làm kinh tế cứng nhắc, bảo thủ, trì trệ… Nói
nôm na là cái gì cũng kém, cũng xấu. Thậm chí có một vị lãnh đạo của ngành du
lịch Việt Nam đã từng phũ mồm “Kiểu làm du lịch của Cuba thì chẳng có gì đáng
học”. Nhưng vị này lại không biết doanh thu từ du lịch của Cuba còn cao hơn
doanh thu của du lịch Việt Nam, chiếm gần 20% GDP.
Người viết bài này
cũng đã được sang Cuba tới 4 lần từ năm 2006 đến nay; cũng đã được làm việc với
lãnh đạo Bộ Kinh tế Cuba; Bộ Nội vụ Cuba và lãnh đạo công an một số tỉnh,
thành. Rồi cũng đã gặp gỡ không ít cán bộ, công nhân Cuba, trong đó có không ít
người đã từng sang giúp ta mở đường Hòa Lạc – Xuân Mai, xây dựng khách sạn Thắng
Lợi, mở đường Hồ Chí Minh…
Và quả thật, tôi cũng
xin phép được nhắc lại câu của Đại sứ Lê Quảng Ba nếu như nói về Cuba: “Bao giờ
ta có thể làm được như họ?!”.
Rõ ràng rằng, bấy lâu
nay, cũng do Cuba xa chúng ta quá, hơn nữa, việc cung cấp thông tin còn rất hạn
chế, cho nên thế giới và cả Việt Nam nữa – cũng không hiểu Cuba. Rất nhiều lời
nhận xét về Cuba là xuất phát từ những kẻ trọc phú ở Việt Nam – đó là một số
đại gia lắm tiền nhiều của và họ nhìn người dân Cuba bằng con mắt của kẻ lắm
tiền.
Nhưng họ không biết
rằng, ở Cuba, có những điều mà ít nhất 2/3 dân số Việt Nam đang nằm mơ cũng
không được như vậy.
Tất cả trẻ em Cuba đều
được giáo dục miễn phí ngay từ mẫu giáo lớn (5 tuổi) cho đến khi tốt nghiệp đại
học hoặc học lên đến tiến sĩ. Trong suốt quá trình học này, học sinh không phải
chi một xu cho tiền may đồng phục, tiền mua sắm sách vở, giấy bút và còn được
nuôi ăn một bữa hoặc cả ngày (tùy theo từng trường).
Trẻ em Cuba từ khi đi
học mẫu giáo đã được học 3 thứ. Đó là: âm nhạc, múa và bơi lội. Còn chữ nghĩa
thì cũng có học nhưng chỉ là nhận biết mặt chữ mà thôi. Không có một trẻ em
Cuba nào bị thất học, dù đó là ở nơi “thâm sơn cùng cốc”.
Tất cả người dân Cuba
đều được khám, chữa bệnh miễn phí và được dùng những loại thuốc tốt nhất có
thể. Vào những bệnh viện ở Cuba, không làm gì có cảnh bệnh nhân “lóp ngóp” chui
từ gầm giường ra chào hoặc ba bốn bệnh nhân chung nhau một giường (như ở Việt
Nam). Việc một ông ủy viên Trung ương nằm chung phòng điều trị với một ông phó
thường dân là chuyện bình thường.
Tất cả người dân, trẻ
em Cuba đều được uống sữa tươi miễn phí. Nếu là trẻ em dưới 10 tuổi thì đều
“như vắt chanh”, mỗi ngày được uống nửa lít sữa và nhà nào không có điều kiện
ra cửa hàng lấy thì có người mang sữa đến tận nhà.
Rồi nữa, giáo dục của
Cuba được xếp vào hàng tiên tiến nhất thế giới, ngang với Đan Mạch. Y tế Cuba
thì đứng vào hàng đầu và họ đã chế ra được vắc-xin phòng chống bệnh ung thư và
nhiều loại thuốc đặc biệt khác. Thể thao Cuba thì cũng đứng vào hàng thứ 14, 15
gì đó trên thế giới (trong khi Việt Nam ta chưa được xếp vào thứ bậc nào trên
thế giới, hoặc nếu có thì cũng hàng… đội sổ).
Còn về trật tự xã hội
thì quả thực đó là một thiên đường cho sự ngăn nắp, nề nếp, văn minh và sự tôn
trọng các quy tắc trật tự đô thị, bảo vệ môi trường.
Đúng là người dân Cuba
còn thiếu thốn bởi cái lệnh cấm vận cực kỳ dã man của Mỹ. Nhưng trong phạm vi
có thể, Chính phủ Cuba đã lo cho trẻ em và người già hết mức. Đấy chính là bản
chất tốt đẹp của chế độ xã hội chủ nghĩa.
Trong một lần, tôi về
tỉnh Holguín – quê hương của Chủ tịch Fidel Castro. Vào tối Chủ nhật, tôi ra
quảng trường ở thành phố chơi và thực sự kinh ngạc khi thấy có đến cả hơn 100
thanh thiếu niên mang các loại nhạc cụ ra hòa tấu – chủ yếu là bộ hơi (các loại
kèn). Hóa ra ở thành phố này có một ông nhạc trưởng. Mỗi tháng một lần, ông lại
phát cho những thanh thiếu niên biết chơi nhạc một bản nhạc. Học sinh mang về
tập và cứ đến tối Chủ nhật thì lại ra quảng trường tập hòa tấu. Một khung cảnh
thanh bình, văn minh hiếm có mà dĩ nhiên, chưa từng thấy ở Việt Nam.
Đi trên đường phố thủ
đô La Habana hoặc đến bất cứ cửa hàng nào, không làm gì có cảnh người dân chen
lấn, xô đẩy mua hàng hóa hoặc chen lấn lên xe buýt. Một cháu bé đang đi tung
tăng trên vỉa hè, nếu vui chân chạy xuống đường thì lập tức tất cả các phương tiện
giao thông đang đi trên đường dừng lại, người lái xe sẽ xuống xe dắt cháu trên
vỉa hè rồi mới đi tiếp.
Những điều đó – chắc
chắn rằng những người vốn nhìn Cuba hay Triều Tiên bằng con mắt “trọc phú” sẽ
không bao giờ nhìn thấy bởi họ quen đến những nơi có tiền là có tất cả. Nhưng
họ lại không nghĩ rằng, có những điều trong cuộc sống con người ta mà có tiền
cũng chẳng thể mua được: Đó là sự hạnh phúc, bình an.
Cuba, Triều Tiên –
không phải là họ không biết và không có khát vọng làm giàu. Nhưng họ không làm
giàu bằng mọi cách như ở Việt Nam ta. Họ không làm giàu bằng kiểu tàn phá môi
trường; không làm giàu bằng các trò làm ăn chộp giật, lừa đảo, bất chấp luật
pháp. Đúng là xã hội của họ còn nhiều thiếu thốn, cách quản lý, xây dựng phát
triển kinh tế của họ cũng còn nhiều điều phải bàn, phải cải tổ nhưng rõ ràng họ
đã chăm lo tốt hơn ta rất nhiều cho đời sống người dân, đặc biệt là trẻ em và
người già. Mà nhân đây cũng phải nói thêm rằng, bình quân thu nhập theo đầu
người của Cuba còn gấp 3 lần người Việt Nam (khoảng 3.000USD/người/năm). Chỉ có
điều là Cuba đã dành 54% tổng thu nhập quốc gia cho giáo dục và y tế.
Bao giờ Việt Nam ta
mới được như thế!?
Trí Lê